Thứ Hai, 15 tháng 6, 2009

February 09, 2008

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT

Tử khi chồng tôi mất trong một tai nạn giao thông . Chết bất đắt kì tử , tôi bàng hoàng chấn động .Tôi cứ suy nghĩ mãi về các chử :Sinh ,Lão ,Bệnh Tử là quy luật của cuộc đời tai sao có một số người lại không nằm trong quy luật giản đơn đó . Ví dụ như chồng tôi chàng là một người dễ thương nhiều đức tính tốt tại sao chàng lại có cái chết oan ức như vậy . Bên cạnh đó ,tôi phải thường xuyên đối diện với không biết bao dư luận về những điềm gỡ của gia đình tôi . Tôi đau khổ, tôi hoang mang pha lẫn với lo âu và sợ hãi . Sợ về những điều trong tương lai . Nỗi sợ hãi làm tôi mất ngủ ,chứng bệnh trầm cảm không buông tha tôi ,tôi phải tìm đến các loại thuốc an thần và những giọt nước mắt để tự cứu mình nhưng rồi đâu lại vào đấy hết thuốc thì lại mất ngủ ,hết khóc thì lại suy nghĩ và lo âu . May mắn đến với tôi là lúc đó tôi nhận được những lời an ủi của cô giáo tôi những bài viết về PHẬT PHÁP CỦA CÔ TÔI , trước kia hôi chồng tôi còn sống cô vẫn thường xuyên gởi cho tôi ,để đáp tạ chân tình của cô tôi thường photo nhiều tập tặng bạn hữu gần xa còn bản thân tôi chỉ lướt qua cho có lệ . Đối với tôi tôn giáo là một thế giới xa xôi ,thế giới của những người không có mặt trên cõi đời này Gia đình tôi tự nhận mình là người THAM SÂN SI để tận hưởng những lạc thú của cõi đời . Nhưng từ khi chồng tôi mất những lạc thú ăn ngon mặc đẹp hội hè không còn là cứu cánh của cuộc đời tôi Tôi nhìn nó với đôi mắt đẫm lệ .Tôi khóc cho những ngày hạnh phúc ,tôi khóc cho những ngày vui qua mau

Tôi suy nghĩ về cuộc đời qua một lăng kính nhiều màu sắc.Tại sao bên những sắc màu rực rỡ lại có màu nâu trầm tĩnh ,màu lam khiêm tốn . Những màu này không có mặt trong các bửa tiệc đông người nhưng lại xuất hiện trong các buổi cầu nguyện.Tiếng chuông ,tiếng mõ không có trong dạ hội kiêu sa nhưng là ánh đuốc soi đường cho các hương linh ra khỏi bến mê. Tôi tiếp xúc với các vị tăng ,ni và tôi học hỏi ở họ được nhiều điều . Có thắc mắc lo âu gì tôi trực tiếp chuyện trò với quý thầy ,quý sư cô và với cô giáo qua email. Cũng qua mạng tôi tìm đến các nguyệt san CHUYEN PHAP LUAN ,LANG MAI ,THU VIEN HOA SEN ,những điều mà ngày xưa tôi chỉ cưỡi ngựa xem hoa giờ đây chính tôi cất công nghiền ngẫm. Tôi hối hận mình không tìm đến PHẬT PHÁP sớm hơn thì tất cả mọi người đều an ủi tôi bằng một chử DUYÊN bao la của nhà PHẬT.Đã hơn nữa đời người tôi mới tìm thấy ÁNH ĐẠO VÀNG,Có muộn không và tôi tự trả lời cho mình.Thà muộn còn hơn bị nhỡ tàu. Cũng như xưa,nghĩ về người bạn đường thân yêu tôi vẫn khóc ,nhưng sau những giọt nước mắt thương tiếc ngậm ngùi ,tôi niệm PHẬT cho chàng được siêu thoát trong cõi vĩnh hằng , cho tôi được bình an trong quãng đời còn lại .Và chính tôi phaỉ chữa căn bệnh trầm cảm của mình không phải bằng những viên thuốc ngủ mà bằng những câu thơ -ĐỪNG TRUY TÌM QUÁ KHỨ - ĐỪNG ƯỚC VỌNG TƯƠNG LAI - QUÁ KHỨ ĐÃ QUA RỒI – TƯƠNG LAI THÌ CHƯA TỚI –CHỈ CÓ PHÁP HIỆN TẠI –TUỆ GIÁC CHÍNH LÀ ĐÂY

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT .Xin cám ơn vì tất cả

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét