Từ khi vợ bỏ đi,tâm hồn say mê nghệ thuật của ông bộc phát rõ rệt,không để thời gian suy nghĩ vẫn vơ,ông đem hết sức lực phục vụ cỏ cây và đá.Những khối đá ổ ong chìm sâu trong lòng biển từ nghìn năm trước được người ta vớt lên phơi khô và bán cho ông.Những thứ này chật vật lắm mới đến tay ông.Nằm ở dưới biển nó có tên là san hô,ở trên đất liền nó mang danh đá vôi và qua bàn tay gọt dũa của ông trơ thành non bộ.Ngày nàng còn ở với ông thôi thì đủ tên nàng vẽ vời cho nó.Ngọn Độc phong được gọi là NHẤT TRỤ KÌNH THIÊN,tứ phong trở thành TỨ HẢI GIAI HUYNH ĐỆ ,nhị sơn gọi là SONG KIẾM NGỌC BÍCH,và ngọn núi nham nhở chẳng ra hình thù gì lại có cái tên rất kêu LƯU NGUYỄN LẠC THIÊN THAI. Những buổi chiều xong công việc,ông và nàng tản bộ quanh vườn ,qua những chậu mai,lan ,cúc, trúc,tận hưởng hương thơm nồng nàn của hoa nguyệt quế ,ngọc lan,ngắm nhìn tác phẩm của hai người [ông làm và nàng đặc tên]thế giới bụi bặm của loài người đã rời khỏi khung trời nhỏ bé của ông ,ông cảm thấy hạnh phúc thật gần ,2 đứa con ở xa ,tụi nó đã trưởng thành ,không còn bận bịu về cơm áo gạo tiền,vợ chồng ông tha hồ bình luận nhân tình thế thái ,mổ xẻ những tượng đá vô tri.Q ua ánh sáng âm u của buổi chiều ông chợt nhận ra vợ mình đã già đi nhiều ,ngày cưới nhau khuôn mặt nàng tròn như trăng giờ đây đã thành chiếc lá,cả tiếng cười ròn rã như pha lê của nàng bây giờ nghe âm sắc và cứng như tiếng đá vỡ .Nhìn lại mình ông đâu có thua,tóc đã phai màu đâu còn người thư sinh ,vầng trán trong và đôi mắt sáng.Từ một miền đất xa xôi ông lạc loài đến đây và được nàng chấp nhận .gia nhập vào thế giới của nàng ,tâm hồn lẻ loi của ông rộn ràng hơn với những người bạn mới để cân bằng với nàng ông sưu tập lại trí nhớ và bổ sung thêm bằng những nghệ nhân cây cảnh .Gia tài của họ là núi đá ,là bạn bè , rượu và thơ ,âm nhạc và hội họa ,ông đã thích nghi và ông nghĩ nàng đã bằng lòng .Giữa lúc ông say sưa với hạnh phúc thì nàng lại bỏ đi ,bây giờ thì ông cảm thấy phiền tóai vì lỡ có nhiều bạn hàng trăm câu hỏi tại sao bắt ông phải trả lời và cái điệp khúc tui không biết cứ phải lập đi lập lại mãi ,họ lại trách móc ông sao không biết họ tự đặc vô số giả thiết và bắt ông chấp nhận ,người vắng mặt là người được choàng hoa và người có mặt lả người nhận tội danh do họ tự thiết lập ,ông mệt nhoài với những tra vấn với những giả tưởng và mệt nhoài vì phải nói tui không biết ,làm sao biết được uẩn khúc trong tâm hồn của người đàn bà dù rằng ta đã sống gần họ từng ấy năm,nàng yếu đuối lúc nào cũng bám vào ông như dây tầm gởi,chiếc bóng đó dính chặc vào ông gần 30 năm đã trở thành một phần cơ thể ông ông chịu đựng sự xâm nhập đó như chịu đựng số phận đã an bài ,khi một phần thân thể đó tách ra làm trái tim ông đau nhói .Nấu cơm ,rửa chén ,giặt đồ ông tự làm rồi cũng quen lười thì ra quán, khẩu vị ông thuộc loại dễ tính từ lúc khai sinh .làm đàn bà cũng đâu có khó ,làm đàn ông mới mệt.Những thân hữu sau một thời gian tra vấn đâm ra thương cảm ông,họ mai mối cho ông những đám mới. ông lắc đầu ông sợ một người nữa thành chiếc bóng của ông và khi tách ra làm ông lao đao chếnh choáng. Vợ ông đã thành cổ tích ,người ta lặng lẽ quên nàng và chính ông cũng phải quên để tự sống .Nhà ông dần dà vắng khách ,ngoại trừ thằng nhỏ hàng xóm sang chơi ,ông cảm thấy thoải mái trong không khí yên tĩnh đó ,ông làm ít bán nhiều ,giữ để làm gì ,cái quí nhất là con người không giữ được huống hồ đồ vật phù du .Những tác phẩm của ông và nàng lần lượt ra đi, PHI LONG ĐÁO HỔ ,LƯỠNG LONG CHẦU NGUYỆT ,TÌNH NHÂN NHỚ TÌNH NHÂN ,QUÁI NHAM tiền vào tay ông bao nhiêu cũng hết ,khu vườn rời rạc bỡi những chổ trồng không thay thế ,thì tâm hồn ông cũng trống vắng mấy mươi lần .May sao còn có thằng nhỏ sang bầu bạn Bác ơi sao bác không làm thêm để bán .Ừ,làm thêm.kì này mình làm NGŨ HÀNH SƠN cho hoành tráng nghe cháu .thằng bé xăn tay áo vào phụ với ông ,có thêm một người dù nhỏ nhoi cũng làm thế giới đơn điệu của ông bớt cô quạnh ,ông hăng say sáng tạo với niềm vui vừa nhen nhúm.Mài ,dũa gọt ,tiếng máy chạy rào rào ông say sưa với niềm tin trở lại Uả ,NGŨ HÀNH SƠN có 5 năm ngọn núi sao bác làm đến 6 ông cười bữa nào bác dẫn con ra ĐÀ NẴNG chơi NGŨ HÀNH SƠN có năm ngọn núi nhưng riêng HỎA SƠN có hai : THIÊN HỎA SƠN và ĐỊA HỎA SƠN .Bác ơi hòn non bộ nầy nặng quá làm sao bác cháu mình bê nỗi. C hớ cái ba lang để làm chi .Rồi tác phẩm cũng hoàn thành sau hơn tháng trời. Nó nằm chểm chệ giữa sân che luôn cả lối đi.nó cao hơn cả ngôi nhà ông đang ở , những khối đá được ông mài kỉ nổi lên những vân đá hoàn mĩ Ông đã làm nên kì tích đó là NGŨ HÀNH SƠN ,Thằng bé trằm trồ bác ơi cái này phải để công viên mới xứng.Ừ ,để bán cho công viên,ông tìm ống ti dô bắt nước vào ,thác chẩy ầm ầm nước đổ ra sân lênh láng,thằng bé vỗ tay đẹp quá,bỗng nó la lên bác ơi sao trong núi có hình người phụ nữ .ông cười thằng quỹ còn nhỏ mà đã nghĩ bậy,làm gì có đàn bà .thằng nhỏ chỉ tay .Qủa thật trong ngọn ĐỊA HỎA SƠN có dáng dấp của người phụ nữ khuôn mặt tròn như trăng không phải giống như chiếc lá và qua thác nước reo ông nghe thấy tiếng cười như tiếng pha lê vỡ không phải giống như tiếng đá vỡ ......
Yahoo nhận quà của Ông Già Noel
12 năm trước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét