Cổ tích
Tía tôi mất ngày 21/8/2007,một tốp học sinh vừa ở quán nhậu ra đi chở ba chở bốn ,một trong những xe đó đã đâm vào tía tôi ,một cái chết không thể tránh được ,vì tránh xe này thì gặp phải xe kia ,người ta nói số mệnh ,có người còn nói là nghiệp dĩ,vì tía tôi làm nghề dạy học nên có nợ với học trò điều này cũng làm tôi hoang mang nếu đã gọi là có nợ thì ông phải chết trong bục giảng mới phải ,nhưng thôi dẫu sao ông cũng chết rồi ,theo luật nhân quả thì tiền kiếp ông mắc nợ những em học sinh kia . Ngày ông mất tôi ở xa ,khi tôi về chỉ kịp vuốt mắt ông và đưa ông vào quan tài đi ra nghĩa trang ,tía tôi mất chưa kịp trăn trối với ai một lời nào ,ông để lại biết bao dự định dỡ dang mà má con tôi không thể nào tiếp tục nỗi .Khi tôi ra vườn tưới cây ,nhổ cỏ thì hình bóng siêng năng cặm cụi của ông lại hiện về trong trí nhớ ,trời đã giữa trưa ,thật nắng 3 mẹ con thúc hối thế nào ông cũng ráng làm cho xong rồi mới vào dùng cơm .Ăn xong, chưa kịp nằm thẳng lưng thì ông tiếp tục làm việc ,có bạn bè tới chơi thì pha trà uống nước vừa làm vừa nói chuyện ,má tôi nói cái kiểu khinh người coi trọng cái tôi của ông chắc hết bạn ,vậy mà tía tôi thật nhiều bạn ,bạn dạy học ,bạn cây cảnh,bạn mấy ông già gần đất xa trời ,những người buôn bán trên phố và cả tầng lớp thợ thuyền ba gác ,xe ôm ,hình như ai gặp ông một lần đều trở thành bạn của ông cả .Tía tôi cũng rất thích trẻ em ,con nít trong xóm thường lân la đến nghe ông kể chuyện ,để ông sai vặt đi mua thuốc ,mua bánh kẹo và cùng ăn chung . Tôi là con trai trong gia đình là đích tôn của ông nhưng tôi không thừa hưởng gène di truyền của ông ,cả ngày tôi chỉ ôm máy tính ,không đi làm việc thì chơi game thỉnh thoảng bị ông sai thì nhăn mặt tỏ dấu hiệu không bằng lòng vậy đó mà hồi xưa tôi còn nhỏ trên chiếc xe đạp ọp ẹp tía tôi đã đón đưa 2 chị em chúng tôi không biết bao nhiêu năm tháng ,má nói hồi đó hai tay ông bồng hai đứa má tôi bưng chén cơm đi quanh khu tập thể dỗ dành mãi mới đút hết chén cơm cho chị em tôi . Chị em tôi sinh trong thời bao cấp cái thời cực khổ ăn chẳng đủ nói chi đến chuyện chơi vậy mà trong thời đó chúng tôi có một gia tài đồ chơi khá xinh qua bàn tay tài hoa của ông tía ,từ vỏ của những lon sữa ,nắp hộp ,những mãnh gỗ thừa của thợ mộc , những khúc tre thô, những tờ giấy vỡ,tụi tôi đã có những chiếc xe ben ,xe hủ lô ,xe gặt đập những lồng đèn trung thu ,lên đến cấp học cao hơn thì tụi tôi đã có những cuốn vở nháp do ông đóng từ những trang giáo án chưa soạn ,tía tôi lúc nào cũng muốn chúng tôi học giỏi ông nói bắt chước NEWTON cứ hơn thiên hạ cái đầu là thượng sách có điều tuổi nhỏ ham chơi tụi tôi từ thượng sách hay rớt xuống hạ sách bị ông la tơi bời chị em tôi bảo nhau kiếp sau đừng làm con thầy cô giáo .Tía tôi nóng tính lại hơi ngang nên sau 20 năm trong nghề dạy ông quay về với thiên nhiên làm nghệ sĩ trong thời kì này hai bàn vàng ông mặc sức tung hoành ,ông nỗi danh trong giới nghệ nhân không kém gì thời gian ông dạy học ,những người đẫ có lần tránh xa ông vì nghĩ ông thất bại nay lại tìm đến ông thân thiện ,tía tôi không để bụng ,sẳn sàng sửa cây tạo cho họ có một không gian xanh ,sẳn sàng cụng ly với họ coi như không có chuyện gì xảy ra ,thật ra ổng đâu cần nhớ ,nhớ để làm gì theo ổng có mấy mươi năm cuộc đời đâu để chấp ba cái lặt vặt .Đúng như tía tôi nói cuộc đời thật ngắn ngủi ,theo sau quan tài ông là học trò của các thế hệ họ kể cho chúng tôi nghe những câu danh ngôn mà ông đọc cho họ nghe khi ông giảng bài ,hình tượng ông sống mãi trong lòng họ .Mọi người nói trong danh vị người cha , người chồng ,người thầy ,người nghệ sĩ ,tía tôi đều chiếm chử super nên ổng ra đi sớm ,tài hoa mà . MỚI ĐÓ MÀ TÍA TÔI MẤT ĐÃ GẦN MỘT TRĂM NGÀY
Hai chị em mỗi người viết cho Bố một bài thật hay!Nơichín suối chắc Bố cũng mỉm cười mãn nguyện vì con mình ngoan và thành đạt.
Trả lờiXóaChúc các cháu vui và hạnh phúc!